Khi yêu một người, thì đừng ôm quá nhiều hy vọng

Thừa nhận đi, chúng ta vốn dĩ đâu có e ngại việc gạt bỏ hết lòng tự trọng để theo đuổi một người. Điều chúng ta lo sợ chính là, ngay cả khi buông bỏ hết tự tôn, kiêu ngạo của bản thân thì chúng ta cũng không có lấy một cơ hội để theo đuổi người đó.

Ở đời này không có thứ gọi là “không thể” chỉ có bản thân ta không muốn. Như việc đừng nghĩ rằng ai đó “không thể” rời xa tôi, bỏ rơi tôi hay lãng quên tôi, không, họ đều có thể, chỉ là vì bản thân họ không muốn, là vì họ không nỡ nhìn bạn cô đơn, không nỡ bỏ bạn lại một mình và không đành lòng rời xa bạn. Để ra đi thì có vô vàn lý do, dù hợp lý hay không, chỉ cần lòng họ đã quyết, bạn nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa, nhưng để ở lại, khó đến vô cùng.

Tôi trước đây cảm thấy, chỉ cần bản thân đối với người khác tốt, nhất định sẽ được người ta đối tốt lại. Cũng cảm thấy dùng chân tâm đối đãi, họ sẽ tự nhiên chân thành với tôi. Sau này mới biết là không phải, bởi lẽ con người sống trên thế giới này tâm tư rất phức tạp, dối trá có, đố kị có, bội phản có, làm tổn thương cũng có. Tôi sẽ không đi gạt người, nhưng giờ đây không còn dễ dàng tin tưởng bất kì ai nữa.

Thế nên khi tôi nói yêu một người, tôi cũng không dám ôm hy vọng quá nhiều họ sẽ thành tâm yêu thương lại tôi, hoặc giả tôi cũng sẵn sàng chấp nhận giờ này phút này họ ở bên cạnh mình, nhưng giờ sau phút sau họ đã đi đến một nơi xa xôi khác.

Thời gian không phải là thước đo để tính chúng ta đã quên đi một người hay chưa quên được, cũng không phải nhận ra người mình từng yêu xấu xa đến mức nào thì bây giờ phải tìm kiếm một người hoàn toàn ngược lại.

Mà là khi chúng ta nhận ra mình không còn phải cố gắng tìm kiếm một người để khỏa lấp sự cô đơn trống vắng nữa mà vẫn ổn; là trong lòng chúng ta muốn yêu một người, mang của mình khiến cho người ấy hạnh phúc những ngày sau, thì có lẽ đó mới là lúc chúng ta thực sự có thể yêu một người khác. Cho đến lúc đó, đừng vội vã tìm kiếm thứ cho là sẽ cứu vớt mình…

Mỗi người có một cơn mưa tuổi trẻ của riêng mình. Hạnh phúc của riêng mình. Nỗi đau của riêng mình. Hờn giận của riêng mình. Ám ảnh của riêng mình. Mỗi người – một mình phải sống cùng với nó. Chúng ta có thể chẳng cần nói về nó nữa, thậm chí gạt nó đi, nhưng đừng phủ nhận sự tồn tại của nó. Bởi mỗi trải nghiệm, mỗi xúc cảm, mỗi rung động là dấu tích hiếm có của tuổi thanh xuân.

Cùng Danh Mục:

Liên Quan Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *