Bất đồng với mẹ chồng ở trong việc nuôi dạy con, phải làm sao?

Vợ chồng tôi cưới nhau cách đây năm năm, hiện đang có một cháu trai bốn tuổi. Chúng tôi sống cùng gia đình nhà chồng. Dưới chồng tôi còn có một em trai, một em gái, đều đã lớn, đi làm nhưng chưa xây dựng gia đình. Bố mẹ chồng tôi đã nghỉ hưu. Bố chồng tôi còn chịu khó đi tập thể dục, sinh hoạt mấy câu lạc bộ của người cao tuổi, riêng mẹ chồng tôi thì chỉ loanh quanh ở nhà, chợ búa cơm nước. Cũng chính vì ở nhà nên bà nhất định không cho thằng cháu đích tôn đi mẫu giáo. Bà bảo ở nhà với bà thích ngủ đến lúc nào thì ngủ, thích ăn gì thì ăn, chứ đi mẫu giáo nó phải dậy sớm, ăn uống thì theo trường, khổ thân ra.

Ý vợ chồng tôi thì muốn cho cháu đi học mẫu giáo để cháu tập thói quen tự lập, có ý thức trong sinh hoạt, nhưng bà cứ khăng khăng thế đâm ra rất khó giải quyết. Bà lại bảo, ở nhà với bà còn đỡ tốn tiền gửi trẻ, chưa kể các cô trông trẻ làm sao chăm cháu tốt bằng bà chăm v.v… Thằng bé ở nhà với bà, ngủ no mắt chín mười giờ mới dậy, rồi mở tủ lạnh thích ăn gì thì ăn. Bà lúc nào cũng kể ngày xưa bố mày lúc nào cũng thèm ăn mà không có vì ông bà nghèo, cho nên bây giờ mày cứ thoải mái, thích gì bà cũng chiều. Coi như bà bù vào cho bố mày. Thế là thằng bé ăn uống vô tội vạ, vô tổ chức, chỉ có một năm từ 3 tuổi đến 4 tuổi mà cân nặng đã đột ngột tăng gấp rưỡi. Quả thực lúc bé nó hơi còi, chắc bà thấy xót nên mới cố nhồi nhét. Nhồi một thời gian thì thằng bé quen dạ, bụng lúc nào cũng đói nên miệng lúc nào cũng ăn.

Tôi thấy lo ngại vì cháu đã bắt đầu thừa cân. Nhưng bà thì phấn khởi lắm. Bà bảo trẻ con cứ phải mập mạp mới tốt, càng mập càng khỏe, càng có sức chống lại bệnh tật. Quả đúng như vậy, sang năm 4 tuổi, trộm vía cháu chẳng ốm đau gì. Thằng bé suốt ngày ở nhà ăn, xem ti vi, ngủ. Tối bố mẹ về, mệt bã người mà giục đi ngủ kiểu gì nó cũng không ngủ. Nằm giữa bố mẹ mà nó cứ xoay trở xoành xoạch. Tôi bảo bà ban ngày bà cho cháu ra công viên gần nhà chơi, vận động bằng cách đạp xe, cho đầu óc khuây khỏa, cơ thể nhanh nhẹn, nhưng bà không nghe. Bà bảo ra công viên thì bụi bặm, thanh niên ôm ấp hôn hít hỏng mắt cháu. Đạp xe thì không an toàn. Bé tí việc gì phải lo vận động.


Thằng bé càng ngày càng ì người ra. Tôi cố tranh thủ thứ bảy chủ nhật đưa con đi chơi, đi tập bơi, đi bảo tàng, nhà sách v.v… nhưng nó chỉ đi được một lúc đã đòi về, kêu mệt, kêu nóng, kêu đói. Một lần, tôi kiên quyết không chiều theo ý con. Không ngờ, tối về, thằng bé hâm hấp sốt. Thế là tôi bị mẹ chồng giảng giải cho một bài, cứ gọi là ù tai hoa mắt. Không chỉ thế, bắt đầu từ năm 4 tuổi, tự dưng thằng bé giở chứng rất hay cãi.

Tôi đọc trên báo thì nghe nói có những giai đoạn gọi là khủng hoảng lứa tuổi. Có vẻ như con trai tôi đang ở một giai đoạn khủng hoảng. Nói gì cũng không nghe, bảo làm xuôi thì nó làm ngược. Bố mẹ cáu, quát được nửa câu thì bà đã chạy ra bênh. Bà bảo cục vàng của bà, cấm đứa nào được động đến. Được thể, lần sau cứ bố mẹ quát là nó lại chạy tọt vào phòng bà.

Càng ngày con càng ương ngạnh, ông đang xem ti vi nó chạy vào tự chuyển kênh của nó, mặc kệ ông. Ăn cơm thì thường xuyên bỏ dở bát, chạy ra lục tủ lạnh đòi tráng miệng… Bố mẹ tức điên cả lên nhưng hễ quát một câu nó lại chạy ra bà nội. Ông nội quát nó cũng chả sợ. Bà thì thường xuyên có điệp khúc: Nó còn bé, biết gì mà quát. Tôi nhớ câu các cụ dạy “bé không vin, cả gẫy cành”. Nhưng tôi cứ vừa mở miệng nói thì đã bị mẹ chồng mắng là trứng đòi khôn hơn vịt. Ngày xưa tao nuôi bố nó, chú nó, cô nó, cả đống đấy, có hỏng đứa nào đâu. Tôi thật không biết phải xử trí thế nào. Tôi thấy nguy cơ thừa cân béo phì, hư hỗn, vô kỉ luật, ích kỉ đang ngày càng hiển hiện rõ trong cậu con trai của tôi.

Nội Dung Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *